Thứ Bảy, 23 tháng 2, 2013

Một ngày

Sống trên xứ Úc này hơn 30 năm, hầu như tôi lệ thuộc nhiều nếu không muốn nói là lệ thuộc hoàn toàn vào xe hơi. Thời còn trẻ đi làm, tôi làm 2 job nên thời gian di chuyển nhanh chóng giữa hai chỗ làm là điều rất cần thiết cho tôi. Không thể lãng phí thời gian vào việc chờ tàu, chờ bus nên xe hơi là phương tiện di chuyển tối cần thiết cho tôi. Đưa con đi học thêm: xe hơi! Đi chợ cuối tuần: xe hơi!.

Cho đến gần đây, tôi nghỉ hưu! Nhà tôi gần khu chợ, nên tôi có chút thời gian nhàn rỗi và nhân tiện tập thể thao nhẹ tốt cho tuổi về chiều, tôi đi bộ ra chợ, đi bộ ra nhà thờ, đi bộ ra công viên! Lần đầu kéo chiếc xe đi chợ mà nhà tôi mua cho tôi đựng thực phẩm mua từ chợ, tôi thấy mình đúng là một ...bà già! Trời đất! tuổi thanh xuân của tôi thoắt cái sau hơn ba mươi năm bị từng dấu bánh xe kéo này nghiền nát xoá mất đi!

Tuy vậy, tôi từ nhà ra chợ, mua bán xong cắm cúi kéo xe về. Đi nhà thờ, tôi dự lễ xong hai vợ chồng già cũng nhẩn nha thả bộ về. Đi ra công viên, hai vợ chồng đi vòng chu vi công viên tập thể dục, xong vợ chồng lại nhẩn nha về. Mọi giao tiếp với thế giới chung quanh chỉ là vài câu xã giao với hàng xóm, vài câu bông đùa với những người bán hàng ngoài chợ. Hết!

Tôi cứ sống một đời sống xả hội nghèo nàn như thế, cho đến một ngày! Con tôi và tôi, chúng tôi quyết định bán nhà và mua căn nhà lớn hơn và sống chung để ông bà có thể săn sóc hai cháu nhỏ cho bố mẹ chúng an tâm đi làm. Nhà ở trong xa khu shopping chợ búa nên, một lần nữa, tôi lại bị lệ thuộc vào xe hơi!

Lại cho đến một ngày, xe tôi cần tu bổ. Tôi chọn buổi sáng thứ sáu, sau khi đưa các cháu đến trường xong, ghé garage bỏ xe ở đó, tôi về nhà bằng xe lửa và xe bus rồi buổi chiều sẽ đi bus xuống lấy xe và đón cháu về.

Mua tờ báo, tôi lỡ mất 2 chuyến xe lửa. Nhưng hề gì, vì bây giờ tôi không còn hối hả chạy đua với thời gian để đến chỗ làm đúng giờ. Thong thả, tôi ngồi chờ chuyến xe tiếp, lòng nhẹ bâng như cơn gió mát trong ngày hè vừa thoảng qua!

Từ ga xe lửa, tôi còn phải chuyển qua 1 chuyến bus ngắn mới về đến nhà. Ngồi trên xe bus, tôi mới nhận ra rằng bao lâu nay tôi thiếu đi sự quan sát cuộc sống quanh mình! Người tài xế xe bus, một người trung niên da trắng vui vẻ, nhã nhặn chào hỏi từng người khách lên xe, giúp đỡ những bà mẹ đẩy con mang stroller lên bus, dìu vài ông, bà cụ run rẩy đến ghế ngồi cho chắc chắn. Tôi nhìn và ghi nhận. Và lòng thấy rộn niềm vui vì tình người vẫn còn rộng mở, con người vẫn còn rất tử tế với nhau. Dù rằng đôi khi tôi buồn vì nhìn thấy sự vô tâm và thiếu trách nhiệm nơi tuổi trẻ, khi nhìn thấy chúng nó qua đường không cần luật lệ lưu thông, uống nước thì vất ly vất lon bừa bãi cả vào sân nhà chúng tôi, thiếu sự tôn trọng tài sản của tha nhân!

Buổi chiều, tôi chọn chuyến bus thẳng xuống trường, ngồi xe lâu hơn chút nhưng không phải chuyển xe lửa. Lần này người tài xế là 1 người cũng trong lứa trung niên nhưng là 1 người gốc Ấn. Tôi chọn ghế ngồi ngay phía trước, ngang ghế người tài xế để dễ quan sát. Khác với người tài xế buổi sáng, ông này có vẻ mặt khép kín, có thể nói là có vẻ hơi cam chịu với cuộc sống của mình. Ông không đáp lời chào khi khách lên xe và cũng không chúc lại khách câu chào tạm biệt khi khách rời xe!

Giữa cuộc hành trình, môt chuyện không vui xảy ra phá mất phần nào nỗi nhẹ nhàng tôi đã được cảm nhận từ buổi sáng: một bà người gốc Hoa muốn xuống nhưng bấm chuộng ra hiệu quá trễ nên người tài xế ngừng cho hai vợ chồng bà này xuống ở trạm kế tiếp! Bà khách không vui, la lối lốn tiếng nhưng không ai trên xe hiểu bà la gì vì bà la bằng ...tiếng Hoa. Ông chồng thì cứ vuốt vuốt vai người tài xế và cũng nói với người này bằng...tiếng Hoa! Người tài xế vẫn khuôn mặt bình thản, cam chịu, không tỏ vẻ giận dữ mà chỉ nhỏ nhẹ: You should press the bell earlier! Vậy thôi!

Tôi nhìn lại tôi: Biết bao lần tôi đã la lối vì giận dữ! Ôi những lần đó tôi nào có cái gương để nhìn hình mình phản chiếu lại: khuôn mặt của bà khách đó khi giận dữ nhìn xấu xí biết bao, cái xấu phát ra từ tâm chứ không phài từ dung mạo! khuôn mặt tôi lúc giận dữ chắc nhìn cũng xấu xí như thế!

Tôi nhìn người tài xế: tôi thấy lại tôi người tỵ nạn, nhận làm bất cứ công việc gì lúc mới nhập cư vào đất Úc để có tiền, đôi khi buồn muốn bật khóc nhưng nhủ rằng mình còn may mắn tìm ra một công việc!

Một ngày của tôi, chắc từ nay thỉnh thoảng tôi lại đi bus đi train, để tôi nhìn và quan sát dòng sống đang chảy quanh mình. Để thấy những khác biệt của đời sống dẫu sao cũng là sự biểu hiện của những nếp sống riêng lẽ hợp lại thành xã hội quanh tôi. Chịu khó nhìn và nhận, tôi sẽ nhận ra những nét đẹp quanh tôi. Đời vẫn đẹp!


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét